There was once an old goat who had seven little ones, and was
as fond of them as ever mother was of her children. One day she had to go into
the wood to fetch food for them, so she called them all round her. "Dear
children," said she, "I am going out into the wood; and while I am
gone, be on your guard against the wolf, for if he were once to get inside he
would eat you up, skin, bones, and all. The wretch often disguises himself, but
he may always be known by his hoarse voice and black paws." - "Dear
mother," answered the kids, "you need not be afraid, we will take
good care of ourselves." And the mother bleated good-bye, and went on her
way with an easy mind.
So
he came to the brook, and stooped to drink, but the heavy stones weighed him
down, so he fell over into the water and was drowned. And when the seven little
kids saw it they came up running. "The wolf is dead, the wolf is
dead!" they cried, and taking hands, they danced with their mother all
about the place.
It was not long before some one came knocking at the
house-door, and crying out: "Open the door, my dear children, your mother
is come back, and has brought each of you something." But the little kids
knew it was the wolf by the hoarse voice. "We will not open the
door," cried they; "you are not our mother, she has a delicate and
sweet voice, and your voice is hoarse; you must be the wolf." Then off
went the wolf to a shop and bought a big lump of chalk, and ate it up to make
his voice soft. And then he came back, knocked at the house-door, and cried:
"Open the door, my dear children, your mother is here, and has brought
each of you something." But the wolf had put up his black paws against the
window, and the kids seeing this, cried out, "We will not open the door;
our mother has no black paws like you; you must be the wolf." The wolf
then ran to a baker. "Baker," said he, "I am hurt in the foot;
pray spread some dough over the place." And when the baker had plastered
his feet, he ran to the miller. "Miller," said he, "strew me some
white meal over my paws." But the miller refused, thinking the wolf must
be meaning harm to some one. "If you don't do it," cried the wolf,
"I'll eat you up!" And the miller was afraid and did as he was told.
And that just shows what men are.
And now came the rogue the third time to the door and knocked. "Open, children!" cried he. "Your dear mother has come home, and brought you each something from the wood." - "First show us your paws," said the kids, "so that we may know if you are really our mother or not." And he put up his paws against the window, and when they saw that they were white, all seemed right, and they opened the door. And when he was inside they saw it was the wolf, and they were terrified and tried to hide themselves. One ran under the table, the second got into the bed, the third into the oven, the fourth in the kitchen, the fifth in the cupboard, the sixth under the sink, the seventh in the clock-case. But the wolf found them all, and gave them short shrift; one after the other he swallowed down, all but the youngest, who was hid in the clock-case. And so the wolf, having got what he wanted, strolled forth into the green meadows, and laying himself down under a tree, he fell asleep.
Not long after, the mother goat came back from the wood; and, oh! what a sight met her eyes! the door was standing wide open, table, chairs, and stools, all thrown about, dishes broken, quilt and pillows torn off the bed. She sought her children, they were nowhere to be found. She called to each of them by name, but nobody answered, until she came to the name of the youngest. "Here I am, mother," a little voice cried, "here, in the clock case." And so she helped him out, and heard how the wolf had come, and eaten all the rest. And you may think how she cried for the loss of her dear children.
At last in her grief she wandered out of doors, and the youngest kid with her; and when they came into the meadow, there they saw the wolf lying under a tree, and snoring so that the branches shook. The mother goat looked at him carefully on all sides and she noticed how something inside his body was moving and struggling. Dear me! thought she, can it be that my poor children that he devoured for his evening meal are still alive? And she sent the little kid back to the house for a pair of shears, and needle, and thread. Then she cut the wolf's body open, and no sooner had she made one snip than out came the head of one of the kids, and then another snip, and then one after the other the six little kids all jumped out alive and well, for in his greediness the rogue had swallowed them down whole. How delightful this was! so they comforted their dear mother and hopped about like tailors at a wedding. "Now fetch some good hard stones," said the mother, "and we will fill his body with them, as he lies asleep." And so they fetched some in all haste, and put them inside him, and the mother sewed him up so quickly again that he was none the wiser.
When the wolf at last awoke, and got up, the stones inside him made him feel very thirsty, and as he was going to the brook to drink, they struck and rattled one against another. And so he cried out:
And now came the rogue the third time to the door and knocked. "Open, children!" cried he. "Your dear mother has come home, and brought you each something from the wood." - "First show us your paws," said the kids, "so that we may know if you are really our mother or not." And he put up his paws against the window, and when they saw that they were white, all seemed right, and they opened the door. And when he was inside they saw it was the wolf, and they were terrified and tried to hide themselves. One ran under the table, the second got into the bed, the third into the oven, the fourth in the kitchen, the fifth in the cupboard, the sixth under the sink, the seventh in the clock-case. But the wolf found them all, and gave them short shrift; one after the other he swallowed down, all but the youngest, who was hid in the clock-case. And so the wolf, having got what he wanted, strolled forth into the green meadows, and laying himself down under a tree, he fell asleep.
Not long after, the mother goat came back from the wood; and, oh! what a sight met her eyes! the door was standing wide open, table, chairs, and stools, all thrown about, dishes broken, quilt and pillows torn off the bed. She sought her children, they were nowhere to be found. She called to each of them by name, but nobody answered, until she came to the name of the youngest. "Here I am, mother," a little voice cried, "here, in the clock case." And so she helped him out, and heard how the wolf had come, and eaten all the rest. And you may think how she cried for the loss of her dear children.
At last in her grief she wandered out of doors, and the youngest kid with her; and when they came into the meadow, there they saw the wolf lying under a tree, and snoring so that the branches shook. The mother goat looked at him carefully on all sides and she noticed how something inside his body was moving and struggling. Dear me! thought she, can it be that my poor children that he devoured for his evening meal are still alive? And she sent the little kid back to the house for a pair of shears, and needle, and thread. Then she cut the wolf's body open, and no sooner had she made one snip than out came the head of one of the kids, and then another snip, and then one after the other the six little kids all jumped out alive and well, for in his greediness the rogue had swallowed them down whole. How delightful this was! so they comforted their dear mother and hopped about like tailors at a wedding. "Now fetch some good hard stones," said the mother, "and we will fill his body with them, as he lies asleep." And so they fetched some in all haste, and put them inside him, and the mother sewed him up so quickly again that he was none the wiser.
When the wolf at last awoke, and got up, the stones inside him made him feel very thirsty, and as he was going to the brook to drink, they struck and rattled one against another. And so he cried out:
"What is this I feel inside me
Knocking hard against my bones?
How should such a thing betide me!
They were kids, and now they're stones."
Bản dịch
Ngày
xửa ngày xưa, có một con dê cái già sinh được bảy chú dê con. Mẹ nào mà chả
thương con, dê mẹ thương yêu đàn con của mình lắm. Một ngày kia, dê mẹ vào rừng
kiếm thức ăn nên gọi bảy con lại dặn dò:
- Các con yêu dấu, mẹ
muốn đi vào rừng một lát, các con hãy cảnh giác chó sói, nếu nó vào thì nó sẽ
ăn thịt tất cả các con cả da lẫn lông. Thằng quỷ sứ ấy thường hay trá hình,
nhưng các con cứ nghe thấy giọng khản ồ ồ và thấy cái chân đen sì là nhận ra được
nó ngay.
Dê con đồng thanh đáp:
- Mẹ yêu, chúng con sẽ
cảnh giác, mẹ cứ yên tâm mà đi.
Dê mẹ kêu be be rồi yên
trí lên đường.
Không bao lâu sau thì
có ai gõ cửa và gọi to:
- Hãy mở cửa ra, các
con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.
Nghe tiếng khàn ồ ồ dê
con nhận ngay ra là chó sói, đàn dê con nói vọng ra:
- Chúng tao không mở
cửa, mày đâu phải là mẹ chúng tao, mẹ có giọng nói thanh trong và dễ thương cơ,
còn giọng mày khàn khàn ồ ồ, đúng mày là chó sói.
Sói vội chạy đến cửa
hàng xén mua cục phấn to để ăn cho thanh giọng. Rồi nó quay trở lại, gõ cửa và
gọi:
- Hãy mở cửa ra, các
con yêu dấu, mẹ đã về và có mang quà về cho các con đây.
Sói vịn chân lên cửa
sổ, đàn dê con nhận ra và đồng thanh nói:
- Chúng tao không mở
cửa, chân mẹ đâu có đen như chân mày, mày đúng là chó sói.
Sói liền chạy tới bác
thợ làm bánh mì nói:
- Chân tôi vấp bị
thương, bác làm ơn đắp bột nhão lên cho tôi.
Người làm bánh mì đắp
bột nhão lên chân nó, nó liền chạy tới nhà người xay bột và nói:
- Bác làm ơn rắc bột
trắng lên chỗ chân đắp bột nhão cho tôi.
Bác xay bột nghĩ:
"Con sói này định đánh lừa ai đây." Nên bác từ chối. Sói hăm dọa:
- Nếu bác không chịu
làm việc đó thì tôi ăn thịt bác đấy.
Bác xay bột đâm ra sợ,
đành phải rắc bột cho trắng chân sói.
Con sói quỷ sứ lại mon
men tới cửa lần thứ ba, gõ cửa gọi:
- Mở cửa mẹ vào, các
con yêu dấu, mẹ của các con đã về và có mang quà ở rừng về cho các con đây.
Dê con bảo:
- Con xem chân, xem có
đúng là mẹ yêu dấu không nào.
Sói đặt chân lên cửa
sổ. Dê con thấy chân trắng, yên trí chắc là mẹ về thật nên mở cửa ra. Ngờ đâu
kẻ vào nhà chính lại là chó sói. Đàn dê con hoảng sợ, tìm cách ẩn trốn. Một con
nhảy chui vào gầm bàn, con thứ hai chui vào gầm giường, con thứ ba chui vào lò,
con thứ tư ẩn trong bếp, con thứ năm nấp vào tủ, con thứ sáu nấp ssau chậu giặt
quần áo, con thứ bảy chui vào trong hộp đồng hồ quả lắc treo trên tường. Nhưng
sói đều tìm được. Nó không cần lựa chọn, nuốt chửng hết con này đến con kia,
duy chỉ có con dê bé nhất núp trong hộp đồng hồ là nó không tìm thấy.
Khi đã thỏa mãn cơn
thèm, sói khệnh khạng đi ra cánh đồng cỏ xanh tươi, nằm dưới một cây cổ thụ và
thiu thiu ngủ.
Chỉ một lát sau dê mẹ ở
rừng về tới nhà. Trời, dê mẹ nhìn cảnh vật mà đau lòng: cửa mở toang, bàn ghế
đổ lỏng chỏng, ngổn ngang, chậu giặt vỡ tan tành, chăn gối vứt khắp nơi. Dê mẹ
tìm chẳng thấy một đứa con nào cả. Dê mẹ gọi tên từng đứa, cũng chẳng thấy đứa
nào thưa. Gọi mãi tới tên đứa út thì có tiếng nói khe khẽ:
- Mẹ yêu dấu, con trốn
ở trên hộp đồng hồ treo trên tường này.
Dê mẹ bế con ra. Dê con
kể mẹ nghe chuyện sói đến và đã ăn thịt tất cả các anh. Chắc các bạn biết dê mẹ
khóc thảm thiết như thế nào về những đứa con xấu số của mình.
Đau buồn, dê mẹ đi tìm,
dê con chạy theo sau.
Khi tới cánh đồng cỏ,
dê mẹ nhìn thấy sói nằm ở gốc cây, ngủ ngáy rung cả cành lá. Dê mẹ chăm chú
quan sát khắp người sói, thấy bụng nó căng, hình như có cái gì động đậy, phập
phồng ở trong. Dê mẹ nghĩ:
- Trời ơi! Lẽ nào những
đứa con đáng thương của tôi bị sói nuốt chửng làm bữa tối vẫn còn sống hay sao?
Dê mẹ sai dê con chạy
về nhà lấy kéo và kim chỉ. Rồi dê mẹ rạch bụng con quái vật, rạch chưa hết nhát
kéo thứ nhất thì một chú dê con đã ló đầu ra. Cứ thế tiếp tục rạch, cả sáu chú
dê con nối đuôi nhau nhảy ra, và cả sáu đều sống, không hề bị xây xát, vì sói
háu ăn nên chỉ nuốt chửng không kịp nhai. Mừng ơi là mừng! Đàn con ôm hôn vuốt
ve mẹ, nhảy tung tăng. Dê mẹ bảo đàn con:
- Giờ các con hãy đi
tìm nhặt đá to để nhét vào bụng con vật quái ác này khi nó còn đang ngủ say.
Thế rồi bảy chú dê con
vội vàng chạy đi khuân đá về, tha được bao nhiêu chúng nhét hết vào bụng sói.
Rồi dê mẹ khâu bụng sói lại nhanh đến nỗi sói không hề hay biết và cũng không
thèm cựa mình.
Sau khi ngủ đã đẫy
giấc, sói thức dậy. Nó khát khô cả cổ vì đá đầy trong bụng, nó định ra suối
uống nước. Nó vừa nhổm dậy, mới nhúc nhích định đi thì đá trong bụng đè lăn lên
nhau nghe lạo xạo. Lúc đó sói kêu lên:
“Cái gì lộn xộn, lạo xạo
Chạy
trong bụng ta thế này?
Ta tưởng sáu chú dê
non,
Sao lại chỉ có đá hòn
nằm trong?”
Khi nó tới được bên bờ
suối cúi xuống định uống thì bị đá nặng kéo ngã nhào xuống nước và nó chết đuối
không kịp kêu một lời.
Bảy chú dê con thấy vậy
chạy tới reo ầm lên: "Chó sói chết rồi, chó sói chết rồi!" và cùng mẹ
sung sướng nhảy múa tung tăng bên bờ suối.
0 Nhận xét