Once upon a time, long,
long ago a king and queen ruled over a distant land. The queen was kind and lovely and all the
people of the realm adored her. The only
sadness in the queen's life was that she wished for a child but did not have
one.
One winter day, the
queen was doing needle work while gazing out her ebony window at the new fallen
snow. A bird flew by the window
startling the queen and she pricked her finger.
A single drop of blood fell on the snow outside her window. As she looked at the blood on the snow she
said to herself, "Oh, how I wish that I had a daughter that had skin as
white as snow, lips as red as blood, and hair as black as ebony."
Soon after that, the
kind queen got her wish when she gave birth to a baby girl who had skin white
as snow, lips red as blood, and hair black as ebony. They named the baby princess Snow White, but
sadly, the queen died after giving birth to Snow White.
Soon after, the king
married a new woman who was beautiful, but as well proud and cruel. She had studied dark magic and owned a magic
mirror, of which she would daily ask,
Mirror, mirror on the
wall, who's the fairest of them all?
Each time this question
was asked, the mirror would give the same answer, "Thou, O Queen, art the
fairest of all." This pleased the
queen greatly as she knew that her magical mirror could speak nothing but the
truth.
One morning when the
queen asked:
"Mirror, mirror on the wall
Who's the fairest of them all?"
She was shocked when it
answered:
“You, my queen, are fair; it is true.
But Snow White is even fairer than you.”
The Queen flew into a
jealous rage and ordered her huntsman to take Snow White into the woods to be
killed. She demanded that the huntsman
return with Snow White's heart as proof.
The poor huntsman took
Snow White into the forest, but found himself unable to kill the girl. Instead, he let her go, and brought the queen
the heart of a wild boar.
Snow White was now all
alone in the great forest, and she did not know what to do. The trees seemed to whisper to each other,
scaring Snow White who began to run. She
ran over sharp stones and through thorns.
She ran as far as her feet could carry her, and just as evening was
about to fall she saw a little house and went inside in order to rest.
Inside the house
everything was small but tidy. There was
a little table with a tidy, white tablecloth and seven little plates. Against the wall there were seven little
beds, all in a row and covered with quilts.
Because she was so
hungry Snow White ate a few vegetables and a little bread from each little
plate and from each cup she drank a bit of milk. Afterward, because she was so
tired, she lay down on one of the little beds and fell fast asleep.
After dark, the owners
of the house returned home. They were
the seven dwarves who mined for gold in the mountains. As soon as they arrived home, they saw that
someone had been there -- for not everything was in the same order as they had
left it.
The first one said,
"Who has been sitting in my chair?"
The second one,
"Who has been eating from my plate?"
The third one, "Who
has been eating my bread?"
The fourth one,
"Who has been eating my vegetables?"
The fifth one, "Who
has been eating with my fork?"
The sixth one, "Who
has been drinking from my cup?"
But the seventh one,
looking at his bed, found Snow White lying there asleep. The seven dwarves all came running up, and
they cried out with amazement. They
fetched their seven candles and shone the light on Snow White.
"Oh good heaven!
" they cried. "This child is beautiful!"
They were so happy that
they did not wake her up, but let her continue to sleep in the bed. The next morning Snow White woke up, and when
she saw the seven dwarves she was frightened.
But they were friendly and asked, "What is your name?"
"My name is Snow
White," she answered.
"How did you find
your way to our house?" the dwarves asked further.
Then she told them that
her stepmother had tried to kill her, that the huntsman had spared her life,
and that she had run the entire day through the forest, finally stumbling upon
their house.
The dwarves spoke with
each other for awhile and then said, "If you will keep house for us, and
cook, make beds, wash, sew, and knit, and keep everything clean and orderly,
then you can stay with us, and you shall have everything that you want."
"Yes," said
Snow White, "with all my heart."
For Snow White greatly enjoyed keeping a tidy home.
So Snow White lived
happily with the dwarves. Every morning
they went into the mountains looking for gold, and in the evening when they
came back home Snow White had their meal ready and their house tidy. During the day the girl was alone, except for
the small animals of the forest that she often played with.
Now the queen, believing
that she had eaten Snow White's heart, could only think that she was again the
first and the most beautiful woman of all.
She stepped before her mirror and said:
“Mirror, mirror, on the wall,
Who in this land is fairest of all?”
It answered:
“You, my queen, are fair; it is true.
But Snow White, beyond the mountains”
With the seven dwarves,
Is still a thousand
times fairer than you.
This startled the queen,
for she knew that the mirror did not lie, and she realized that the huntsman
had deceived her and that Snow White was still alive. Then she thought, and thought again, how she
could rid herself of Snow White -- for as long as she was not the most
beautiful woman in the entire land her jealousy would give her no rest.
At last she thought of
something. She went into her most secret
room -- no one else was allowed inside -- and she made a poisoned apple. From the outside it was beautiful, and anyone
who saw it would want it. But anyone who
might eat a little piece of it would die.
Coloring her face, she disguised herself as an old peddler woman, so
that no one would recognize her, traveled to the dwarves house and knocked on
the door.
Snow White put her head
out of the window, and said, "I must not let anyone in; the seven dwarves
have forbidden me to do so."
"That is all right
with me," answered the peddler woman. "I'll easily get rid of my
apples. Here, I'll give you one of them."
"No," said
Snow White, "I cannot accept anything from strangers."
"Are you afraid of
poison?" asked the old woman. "Look, I'll cut the apple in two. You eat half and I shall eat half."
Now the apple had been
so artfully made that only the one half was poisoned. Snow White longed for the beautiful apple,
and when she saw that the peddler woman was eating part of it she could no
longer resist, and she stuck her hand out and took the poisoned half. She barely had a bite in her mouth when she
fell to the ground dead.
The queen looked at her with an evil stare, laughed loudly, and said, "White as snow, red as blood, black as ebony wood! The dwarves shall never awaken you."
Back at home she asked
her mirror:
“Mirror, mirror, on the wall,
Who in this land is fairest of all?”
It finally answered:
“You, my queen, are fairest of all.”
Then her cruel and
jealous heart was at rest, as well as a cruel and jealous heart can be at rest.
When the dwarves came
home that evening they found Snow White lying on the ground. She was not
breathing at all. She was dead. They
lifted her up and looked at her longingly. They talked to her, shook her and
wept over her. But nothing helped. The
dear child was dead, and she remained dead.
They laid her on a bed of straw, and all seven sat next to her and
mourned for her and cried for three days.
They were going to bury her, but she still looked as fresh as a living
person, and still had her beautiful red cheeks.
They said, "We
cannot bury her in the black earth," and they had a transparent glass
coffin made, so she could be seen from all sides. They laid her inside, and with golden letters
wrote on it her name, and that she was a princess. Then they put the coffin
outside on a mountain, and one of them always stayed with it and watched over
her. The animals too came and mourned for Snow White, first an owl, then a
raven, and finally a dove.
Now it came to pass that
a prince entered these woods and happened onto the dwarves' house, where he
sought shelter for the night. He saw the coffin on the mountain with beautiful
Snow White in it, and he read what was written on it with golden letters.
Then he said to the
dwarves, "Let me have the coffin. I will give you anything you want for
it."
But the dwarves
answered, "We will not sell it for all the gold in the world."
Then he said, "Then
give it to me, for I cannot live without being able to see Snow White. I will
honor her and respect her as my most cherished one."
As he thus spoke, the
good dwarves felt pity for him and gave him the coffin. The prince had his servants carry it away on
their shoulders. But then it happened that one of them stumbled on some brush,
and this dislodged from Snow White's throat the piece of poisoned apple that
she had bitten off. Not long afterward
she opened her eyes, lifted the lid from her coffin, sat up, and was alive
again.
"Good heavens,
where am I?" she cried out.
The prince said
joyfully, "You are with me." He told her what had happened, and then
said, "I love you more than anything else in the world. Come with me to my
father's castle. You shall become my wife." Snow White loved him, and she
went with him. Their wedding was planned with great splendor and majesty.
Snow White's wicked
step-mother was invited to the feast, and when she had arrayed herself in her
most beautiful garments, she stood before her mirror, and said:
“Mirror, mirror, on the wall,
Who in this land is fairest of all?”
The mirror answered:
“You, my queen, are fair; it is true.
But the young queen is a thousand times fairer than you.”
Not knowing that this new queen was indeed her stepdaughter, she arrived at the wedding, and her heart filled with the deepest of dread when she realized the truth - the evil queen was banished from the land forever and the prince and Snow White lived happily ever after.
* The lesson: This story also has another message for children. Just like in the tale of the Little Red Riding Hood, this story also contains the message don’t trust strangers.
---------------------------------
Bản dịch
Hồi ấy đang giữa mùa
đông, hoa tuyết như những lông chim bay khắp bầu trời, có một bà hoàng hậu ngồi
khâu bên cửa sổ. Khung cửa làm bằng gỗ mun đen nhánh. Hoàng hậu ngồi khâu nhưng
lại mải ngắm tuyết rơi nên bị kim đâm vào ngón tay, và ba giọt máu đỏ rơi xuống
tuyết trắng phau. Nhìn màu đỏ tươi nổi bật trên tuyết, hoàng hậu tự nhủ:
- Giá mình có một đứa
con da trắng như tuyết, môi đỏ hồng hào như màu máu đỏ tươi, tóc đen nhánh như
gỗ mun khung cửa sổ này thì hay quá nhỉ.
Ít lâu sau bà sinh được
một cô con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như son và tóc đen nhánh như gỗ mun,
vì thế bà đặt tên con gái là Bạch Tuyết. Nhưng ngay sau khi đứa trẻ sinh ra thì
hoàng hậu qua đời.
Sau một năm để tang, nhà
vua lấy vợ khác. Hoàng hậu mới xinh đẹp, nhưng tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng.
Mụ sẽ tức điên người khi nghe thấy nói rằng còn có người đẹp hơn mình. Mụ này
có một chiếc gương thần, mỗi khi đứng ngắm mình trước gương, thường hỏi:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Gương trả lời:
- Muôn tâu hoàng hậu,
hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này.
Hoàng hậu hài lòng lắm,
vì mụ biết rằng gương nói thật.
Bạch Tuyết càng lớn,
càng đẹp. Khi Bạch Tuyết lên bảy nàng đẹp như nắng sớm mai và đẹp hơn chính cả
hoàng hậu nữa. Có lần hoàng hậu ngồi trước gương và hỏi:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Gương trả lời:
"Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần
Nhưng còn Bạch Tuyết
muôn phần đẹp hơn."
Hoàng hậu nghe nói giật
mình, mặt tái xanh lại vì ghen tức. Từ đó trở đi, mỗi khi thoáng nhìn thấy Bạch
Tuyết là mụ đã khó chịu, bực tức, rồi đâm ra căm ghét cô bé. Những cơn ghen
ghét và lòng đố kỵ của mụ ngày càng mãnh liệt làm cho mụ ngày đêm bực bội, bứt
rứt. Mụ cho gọi một người thợ săn đến và bảo:
- Ngươi hãy mang con bé
này vào trong rừng sâu, ta không muốn nhìn mặt nó nữa. Ngươi hãy giết nó đi,
mang gan, phổi nó về cho ta để chứng tỏ ngươi đã giết nó.
Người thợ săn vâng lệnh
và dẫn cô bé vào rừng sâu. Nhưng khi bác rút dao ra định đâm thì cô bé khóc và
nói:
- Trời ơi, bác thợ săn
yêu quý, bác hãy để cháu sống, cháu sẽ chạy trốn trong rừng hoang vu này, cháu
xin thề là sẽ không bao giờ trở lại cung nữa.
Thấy cô bé xinh đẹp, bác
thợ săn động lòng thương và bảo:
- Con trốn vào rừng đi,
tội nghiệp con quá.
Bác nghĩ: "Rồi có
khi thú dữ lại ăn thịt cô bé mất thôi!." Nhưng dù sao bác cảm thấy trút được
gánh nặng trong lòng vì chẳng phải giết người. Đúng lúc đó có một con lợn rừng
con nhảy tới, bác đâm chết lấy gan phổi mang về nộp hoàng hậu làm bằng chứng. Mụ
dì ghẻ độc ác sai nhà bếp xào gan phổi cho mụ ăn. Mụ đinh ninh là gan phổi Bạch
Tuyết nên mụ cố ăn cho kỳ hết.
Còn lại cô bé bất hạnh lủi
thủi một mình trong rừng rộng mênh mông, cô sợ hãi, ngơ ngác nhìn lá cây ngọn cỏ
chẳng biết làm gì. Đột nhiên cô cắm đầu chạy, chạy giẫm cả lên gai và đá nhọn.
Thú dữ lượn quanh cô, nhưng chẳng có con nào đụng đến người cô. Cô bé cứ thế chạy
mãi, chạy mãi, tới lúc trời sẩm tối cô mới nhìn thấy một căn nhà nhỏ, liền vào
đó nghỉ chân.
Trong nhà tất cả mọi đồ
vật đều nhỏ xíu, xinh xắn và sạch sẽ đến nỗi không thể chê vào đâu được. Giữa
nhà có một cái bàn trải khăn trắng tinh, trên bàn bày bảy cái đĩa nhỏ xinh
xinh, mỗi đĩa có một thìa con, một dao con, một nĩa on và cạnh đó là một ly
cũng nho nhỏ xinh xinh như thế. Sát hai bên tường kê bảy chiếc giường nhỏ nối
tiếp nhau, giường nào cũng phủ khăn trắng như tuyết.
Đang đói và khát, Bạch
Tuyết ăn ở mỗi đĩa một ít rau, ít bánh và uống ở mỗi ly một hớp rượu vang, vì
cô không muốn để một ai phải mất phần. Suốt ngày chạy trốn trong rừng, giờ cô
đã thấm mệt muốn đặt mình xuống giường nằm ngủ nhưng giường lại không vừa, cái
thì dài quá, cái khác lại ngắn quá. Thứ đến cái thứ bảy mới thấy vừa, Bạch Tuyết
nằm và ngủ thiếp đi.
Khi trời tối mịt, những
chủ nhân của căn nhà nhỏ mới về: đó là bảy chú lùn thường ngày đào bới quặng sắt
ở trong núi. Họ thắp bảy ngọn đèn xinh xinh, và khi đèn tỏa sáng khắp căn nhà,
họ cảm thấy hình như có ai đã vào nhà, vì mọi vật không còn giữ nguyên như khi
họ rời căn nhà đi làm nữa.
Chú thứ nhất nói:
- Ai đã ngồi lên ghế
xinh đẹp của tôi?
Chú thứ hai nói:
- Ai đã ăn ở đĩa nho nhỏ
của tôi?
Chú thứ ba nói:
- Ai đã ăn bánh của tôi?
Chú thứ tư nói:
- Ai đã nếm rau ở đĩa của
tôi?
Chú thứ năm nói:
- Ai đã lấy nĩa bé xíu của
tôi đem cắt gì rồi?
Chú thứ sáu nói:
- Ai đã lấy dao xinh xắn
của tôi đem cắt gì rồi?
Chú thứ bảy nói:
- Đã có ai uống nước ở
ly xinh đẹp của tôi?
Những chú khác cũng chạy
lại giường mình và kêu:
- Hình như đã có ai nằm
lên giường tôi?
Khi chú thứ bảy nhìn vào
giường mình thì thấy Bạch Tuyết đang ngủ. Thế là chú gọi những chú kia chạy tới.
Ai nấy đều ngạc nhiên, họ cầm bảy ngọn đèn soi Bạch Tuyết và reo lên:
- Cha, cô bé sao mà xinh
đẹp thế!
Cả bảy chú đều vui mừng
lắm, không đánh thức cô dậy, để yên cho cô bé ngủ.
Chú lùn thứ bảy đành ngủ
nhờ giường bạn, mỗi người một giờ, thế rồi cũng hết một đêm.
Khi trời hửng sáng, Bạch
Tuyết tỉnh dậy thấy bảy chú lùn đứng nhìn quanh thì rất sợ. Nhưng bảy người đều
vui vẻ thân mật, hỏi cô:
- Cô tên là gì?
Cô trả lời:
- Em tên là Bạch Tuyết.
Mấy chú lùn lại hỏi tiếp:
- Làm sao mà cô tới được
nhà của chúng tôi?
Thế là cô kể cho họ nghe
chuyện dì ghẻ định ám hại cô, nhưng người thợ săn đã để cho cô sống và cô đã chạy
trốn suốt cả ngày trong rừng tới khi sẩm tối thì thấy căn nhà của họ.
Các chú lùn bảo cô:
- Nếu cô đồng ý trông
nom nhà cửa, nấu ăn, rũ giường, giặt quần áo, khâu vá, thêu thùa, quét tước, dọn
dẹp nhà cửa cho sạch sẽ ngăn nắp thì cô có thể ở lại với chúng tôi, cô sẽ chả
thiếu thứ gì cả.
Bạch Tuyết nói:
- Vâng, thực lòng mà
nói, em cũng muốn vậy.
Và từ đó, Bạch Tuyết ở với
bảy chú lùn. Cô đảm đương mọi việc trong nhà, sáng sáng các chú lùn vào mỏ tìm sắt
và vàng cho mãi tới chiều tối mới về, thì thức ăn của họ đã bày sẵn trên bàn.
Suốt cả ngày, Bạch Tuyết ở nhà một mình. Các chú lùn tốt bụng nhắc nhở, căn dặn
cô:
- Hãy canh chừng mụ dì
ghẻ nhé! Chẳng bao lâu mụ sẽ biết là cô ở đây. Đừng có cho ai vào nhà đấy!
Hoàng hậu đinh ninh tưởng
mình đã ăn gan phổi Bạch Tuyết nên chắc rằng chỉ còn có mình là người đẹp nhất
trần gian.
Mụ đứng ngắm mình trước
gương và hỏi:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Gương trả lời:
"Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết
muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn
sống chung."
Mụ giật mình, vì mụ biết
rằng gương không bao giờ nói dối. Mụ nghĩ ngay là người thợ săn đã đánh lừa mụ
và Bạch Tuyết hãy còn sống. Mụ ngồi nghĩ mưu giết Bạch Tuyết cho bằng được, chừng
nào mụ chưa được gương gọi là người đẹp nhất thì ghen tức còn làm cho mụ mất ăn
mất ngủ.
Sau mụ nghĩ ra một kế, mụ
bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà lão bán hàng, ai có gặp cũng khó
lòng nhận ra được. Với hình dạng như vậy, mụ vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú
lùn. Mụ gõ cửa và rao:
- Hàng tốt, hàng đẹp
đây, có ai mua không, mua đi!
Bạch Tuyết thò đầu qua cửa
sổ hỏi:
- Chào bà, bà có gì bán
đấy?
Bà lão trả lời:
- Hàng tốt hàng đẹp đây,
dây lưng đủ màu đây!
Vừa nói bà vừa rút ra một
chiếc dây lưng ngũ sắc dệt bằng tơ.
Bạch Tuyết nghĩ:
- Bà cụ này thật thà
mình có thể cho vào nhà được.
Bạch Tuyết mở cửa và mua
một chiếc dây lưng thật đẹp.
Bà lão nói:
- Con ơi, trông con buộc
vụng về lắm, lại đây bà buộc thật đẹp, cẩn thận cho con.
Bạch Tuyết không chút e
ngại, lại đứng trước bà cụ để bà buộc chiếc dây lưng mới cho.
Thế là mụ già buộc thoăn
thoắt, mụ thắt chặt cứng làm cho Bạch Tuyết nghẹt thở, ngã lăn ra bất tỉnh.
Mụ nói:
- Giờ thì con chỉ là người
đẹp của quá khứ mà thôi.
Rồi mụ vội vã ra về.
Một lát thì trời tối, bảy
chú lùn về nhà, thấy Bạch Tuyết yêu quý của họ nằm sóng soài trên mặt đất như
chết, người không hề nhúc nhích cử động, họ rất lo lắng. Họ nhấc cô lên thì thấy
chiếc dây lưng thắt chặt cứng, lấy dao cắt đứt dây, Bạch Tuyết lại khe khẽ thở
và dần dần tỉnh dậy.
Sau khi nghe Bạch Tuyết
kể chuyện vừa xảy ra, bảy chú lùn bảo cô:
- Mụ già bán hàng ấy chắc
chẳng ai khác ngoài mụ hoàng hậu độc ác, cô phải giữ mình cẩn thận nhé, khi
chúng tôi đi vắng thì đừng cho ai vào nhà cả.
Về tới nhà, mụ hoàng hậu
độc ác đến trước gương soi và hỏi:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Cũng như mọi lần, gương
trả lời:
"Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết
muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn
sống chung."
Khi nghe vậy, hoàng hậu
máu trào sôi lên vì tức giận, mụ biết chắc là Bạch Tuyết đã sống lại.
Mụ nói:
- Được rồi, tao sẽ nghĩ
ra kế khác để cho mày về âm phủ.
Với những phép quỷ thuật,
mụ làm một chiếc lược tẩm thuốc độc. Mụ ăn mặc trá hình thành một bà già khác lần
trước, rồi vượt bảy ngọn núi tới nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa và rao to:
- Hàng tốt, hàng đẹp, ai
mua ra mua!
Bạch Tuyết ngó ra và
nói:
- Bà đi đi, tôi không được
phép cho một ai vào nhà.
Mụ già nói:
- Nhưng chắc không ai cấm
con cầm cái lược này xem chơi một chút chứ?
Rồi mụ lấy chiếc lược tẩm
thuốc độc giơ lên.
Bạch Tuyết thích chiếc
lược quá nên quên cả lời dặn dò, chạy vội ra mở cửa.
Khi đôi bên thỏa thuận
giá cả xong, mụ già nói:
- Giờ để bà chải cho con
nhé, bà chải cho thật đẹp nhé!
Cô bé đáng thương ấy
không nghi ngờ gì cả, cô để mụ chải đầu cho. Nhưng lược vừa mới cắm vào tóc, Bạch
Tuyết đã bị ngấm thuốc độc, ngã lăn ra bất tỉnh.
Mụ già độc ác nói:
- Thế là người đẹp nhất
nước đã đi đời nhà ma!
Nói xong mụ bỏ đi.
Nhưng may thay trời sắp
tối, một lát au thì bảy chú lùn về tới nhà. Thấy Bạch Tuyết nằm như chết ở dưới
đất, họ nghi ngay mụ dì ghẻ, họ lùng sục và tìm thấy chiếc lược tẩm thuốc độc
cài trên đầu, vừa mới lấy lược ra thì Bạch Tuyết tỉnh dậy kể lại sự việc đã xảy
ra. Một lần nữa bảy chú lùn lại căn dặn cô phải cẩn thận, bất cứ ai đến cũng
không mở cửa.
Bước chân về tới nhà,
hoàng hậu lại soi gương và hỏi:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Cũng như mọi lần, gương
trả lời:
" Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng còn Bạch Tuyết
muôn phần đẹp hơn,
Nàng ta ở khuất núi non,
Nơi nhà của bảy chú lùn
sống chung."
Nghe gương như vậy toàn
thân mụ run lên vì tức giận, mụ thét lên:
- Bạch Tuyết, mày phải
chết, dù tao có mất mạng cũng cam lòng.
Sau đó mụ vào một căn
phòng hẻo lánh trong lâu đài nơi không hề có ai bước chân tới, và mụ tẩm thuốc
độc vào táo, quả táo chín đỏ trông rất ngon, ngon đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn
ăn. Nhưng ai ăn một miếng sẽ chết ngay tức khắc.
Khi tẩm thuốc xong, mụ
bôi mặt, mặc quần áo trá hình thành một bà nông dân. Rồi mụ lại vượt bảy quả
núi đến nhà bảy chú lùn. Mụ gõ cửa, Bạch Tuyết thò đầu qua cửa sổ nói:
- Cháu không được phép
cho ai vào nhà, vì bảy chú lùn đã cấm rồi.
Bà già nói:
- Thế cũng chẳng sao. Chỗ
táo ngày bà muốn bán rẻ nốt để còn về. Đây, để bà cho con một quả.
Bạch Tuyết nói:
- Không, cháu không được
phép nhận một thứ gì cả.
Bà già nói:
- Con sợ ăn phải thuốc độc
chứ gì? Trông đây này, bà bổ táo làm hai, con ăn nửa táo chín đỏ, bà ăn phần
táo trắng còn lại.
Quả táo được tẩm thuốc rất
khéo léo: chỉ nửa táo chín đỏ ngấm thuốc độc, Bạch Tuyết mắt hau háu nhìn quả
táo chín ngon, thấy bà nông dân ăn mà không sao cả nên không dằn lòng được nữa,
thò tay ra đón lấy nửa táo ngấm thuốc độc. Cô vừa cắn được một miếng thì ngã
lăn ra chết liền.
Hoàng hậu nhìn cô với
con mắt gườm gườm, rồi cười khanh khách và nói:
- Trắng như tuyết, đỏ
như máu, đen như gỗ mun. Lần này thì những thằng lùn đừng hòng đánh thức con sống
lại nữa, con ạ!
Vừa về đến cung, mụ hỏi
ngay gương:
"Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta".
Lần này gương đáp:
- Muôn tâu hoàng hậu,
hoàng hậu chính là người đẹp nhất ở nước này.
Lúc đó, tính ghen ghét đố
kỵ của mụ mới nguôi, mụ mới cảm thấy mãn nguyện.
Theo thường lệ, đến tối
bảy chú lùn mới về nhà, vừa bước vào cửa thì thấy ngay Bạch Tuyết nằm dưới đất,
tim đã ngừng đập, không thấy hơi thở ra nữa, Bạch Tuyết đã chết.
Bảy chú lùn nâng cô dậy,
tìm xem có dấu vết chất độc nào không, rồi lấy nước và rượu lau mặt cho cô
nhưng chẳng ăn thua gì; cô bé tội nghiệp ấy đã chết, chết thật rồi. Họ cho cô
vào quan tài, cả bảy người ngồi quanh quan tài, khóc cô ba ngày liền. Sau đó họ
muốn đem đi chôn nhưng thấy sắc người cô vẫn tươi tỉnh như người sống, đôi má
xinh đẹp vẫn ửng hồng. Họ nói với nhau:
- Thi hài như vậy, ai nỡ
lòng nào đem vùi xuống đất đen ấy.
Họ đặt làm một chiếc
quan tài trong suốt bằng thủy tinh, bốn phía đều nhìn thấy được. Họ đặt cô vào
trong đó, khắc tên Bạch Tuyết bằng chữ vàng và đề thêm rằng cô là một nàng công
chúa. Rồi họ khiêng đặt quan tài nàng trên núi, cắt phiên nhau gác. Các loài vật
cũng đến viếng khóc Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết nằm trong
quan tài đã lâu lắm mà thi thể vẫn nguyên, nom như nàng đang nằm ngủ, vì nàng vẫn
trắng như tuyết, đỏ hồng như máu, tóc vẫn đen như gỗ mun.
Hồi đó, có một hoàng tử
nước láng giềng đi lạc vào rừng và tới căn nhà của bảy chú lùn xin ngủ nhờ qua
đêm. Hoàng tử nhìn thấy chiếc quan tài thủy tinh trên núi, Bạch Tuyết nằm trong
chiếc quan tài có khắc dòng chữ vàng, đọc xong dòng chữ hoàng tử nói:
- Để cho tôi chiếc quan
tài này, các anh muốn lấy bao nhiêu tôi cũng trả.
Bảy chú lùn đáp:
- Đem tất cả vàng trên
thế giới này để đổi, chúng tôi cũng chẳng bằng lòng.
Hoàng tử nói:
- Thế thì tặng tôi vậy,
vì tôi không thể sống nếu không được trông thấy Bạch Tuyết, tôi thương yêu và
kính trọng nàng như người yêu nhất trần đời của tôi.
Nghe hoàng tử nói tha
thiết vậy, những chú lùn tốt bụng động lòng thương và bằng lòng. Hoàng tử sai
thị vệ khiêng quan tài trên vai mang về. Thị vệ đi vấp phải rễ cây rừng làm nảy
thi hài Bạch Tuyết lên, miếng táo tẩm thuốc độc nàng ăn phải bắn ra khỏi cổ họng.
Ngay sau đó, nàng từ từ
mở mắt ra, nâng nắp quan tài lên, ngồi nhỏm dậy và nói:
- Trời ơi, tôi đang ở
đâu đây?
Mừng rỡ, hoàng tử nói:
- Ta quý nàng hơn tất cả
mọi thứ trên đời này, nàng hãy cùng ta về cung điện của vua cha, nàng sẽ là vợ
của ta.
Bạch Tuyết bằng lòng
theo hoàng tử về hoàng cung. Lễ cưới Bạch Tuyết và hoàng tử được tổ chức rất
linh đình và trọng thể. Mụ dì ghẻ độc ác của Bạch Tuyết cũng được mời tới dự.
Sau khi ăn mặc thật lộng lẫy, mụ lại đứng trước gương soi và hỏi:
" Gương kia ngự ở trên
tường,
Nước này ai đẹp được dường
như ta."
Gương trả lời:
"Thưa hoàng hậu,
Ở đây bà đẹp tuyệt trần,
Nhưng hoàng hậu trẻ muôn
phần đẹp hơn."
Mụ dì ghẻ độc ác chửi đổng
một câu, mụ trở nên sợ hãi không biết tính thế nào. Mới đầu mụ toan không đi dự
đám cưới, nhưng mụ đứng ngồi không yên, mụ sốt ruột và muốn xem mặt hoàng hậu
trẻ.
Khi bước vào phòng, mụ
nhận ngay ra Bạch Tuyết. Sợ hãi và hoảng loạn mụ đứng đó như trời trồng, không
dám nhúc nhích. Nhưng giày sắt đã đặt trên lửa rồi, nhà vua trừng phạt buộc mụ
phải xỏ chân vào đôi giày sắt nung đỏ và nhảy cho tới khi ngã lăn ra đất mà chết.
* Bài học: Qua câu chuyện "Bạch Tuyết và bảy chú lùn", bài học dành cho các em nhỏ đó là không được tin người lạ.
0 Nhận xét