It was New Year’s Eve and dreadfully
cold. The snow fell quickly in the darkening light as evening came on. In the
cold and the darkness, there walked along the street a poor little girl, bareheaded
and with no shoes on. When she left home she had slippers on, it is true, but
they were much too large for her feet. Her mother had used those slippers till
then, but the poor little girl lost them running across the street when two
carriages were passing quickly by. When she looked for them, one was not to be
found, and a boy grabbed the other and ran away with it.
So on the
little girl went with her bare feet, that were red and blue with cold. In an
old apron that she wore she had bundles of matches and she also carried a
bundle in her hand. No one had bought so much as a bunch all long day and no
one had given her even a penny.
Poor little
girl! Shivering with cold and hunger she crept along, feeling miserable.
The
snowflakes fell on her long hair, which hung in pretty curls about her neck,
but she did not think of her beauty or of the cold. Lights shone from every
window, and she could smell the beautiful smell of roast goose being cooked for
New Year’s Eve in all the houses. She could not stop thinking about it.
In a corner
between two houses, she sat down. She tucked her little feet in underneath
herself, but still she grew colder and colder. She did not dare to go home, as
she had not sold any matches and could not bring any money. Her father would
certainly would not be pleased. Besides, it was cold enough at home, as they
had only a roof above them that was full of holes.
Now her little hands were nearly
frozen with cold. She thought that maybe a match might warm her fingers if she
lit it. So at last she drew one out. She struck it and how it blazed and
burned! It gave out a warm, bright flame like a little candle, as she held her
hands over it. A wonderful little light it was. It really seemed to the little girl
as if she sat in front of a great iron stove with a lovely fire inside it. So
nicely it burned that the little girl stretched out her feet to warm them. How
comfortable she was! But then the flame went out, the stove vanished, and
nothing remained but the little burned match in her hand.
She rubbed
another match against the wall. It burned brightly, and where the light fell on
the wall she could suddenly see right through it into the room. A snow-white
cloth was spread upon the table, on which were laid beautiful china plates,
while a stuffed roast goose cooked away and made a most delicious smell. And
what was more delightful still, and wonderful, the goose jumped from the dish,
with knife and fork still in its breast, and waddled along the floor straight
towards the little girl.
But the match
went out then, and nothing was left to her but the thick, damp wall.
She lit
another match. And now she was under a most beautiful Christmas tree, larger
and far more prettily decorated than the one she had seen through the glass
doors at the rich merchant’s. Hundreds of candles were burning on the green
branches, and little painted figures, like she had seen in shop windows, looked
down on her. The child stretched out her hands to them, but then the match went
out.
Still the
lights of the Christmas tree burned higher and higher into sky until she saw
one fall,, forming a long trail of fire.
“Now some one
is dying,” murmured the child softly, for her grandmother, the person who had
loved her the most, and who was now dead, had told her that whenever a star
falls a soul goes up to heaven.
She struck
yet another match against the wall. It lit and in its brightness her dear old
grandmother appeared before her, beaming love and kindness.
“Oh,
grandmother,” cried the child, “take me with you. I know you will go away when
the match burns out. You, too, will vanish, like the warm stove, the splendid
New Year’s feast, the beautiful Christmas tree.” And to make sure her
grandmother would not disappear, she lit a whole bundle of the matches against
the wall.
And they
burned with such a brilliant light that it became brighter than the midday sun.
Her grandmother had never looked so grand and beautiful. She took the little
girl in her arms and both flew joyfully together, climbing higher and higher,
far above the earth, away from cold and hunger, to heaven.
They found
her the next morning, leaning against the wall, with red cheeks and smiling
mouth—frozen to death on the last evening of the old year. “She wanted to warm
herself, the poor little thing,” people said. “I wonder why she looks so
happy?” some people asked. No one imagined what beautiful things she had seen,
or how happily she had gone with her grandmother into the new year.
🔻The lesson: The story "Little
Match Girl" has shown the desire for all children in the world to deserve
a happy life. Desiring the love between people in difficult and unfortunate
circumstances to be respected.
----------------------------------------------------
Bản dịch
Đó là đêm giao thừa và lạnh khủng
khiếp. Tuyết rơi nhanh trong khi màn đêm dần buông xuống. Trong cái lạnh và tối tắm
ấy, một cô bé đáng thương, đầu trần
và đi chân đất đang
dò dẫm bước đi. Khi rời
khỏi nhà, em đã đi một đôi giày. Nhưng chúng quá lớn so với chân cô bé. Đó là đôi giày cũ
mà mẹ em đã để lại,
nhưng cô bé đáng thương ấy đã làm mất chúng trong
lúc chạy băng qua
đường để tránh hai chiếc
xe ngựa đi nước đại vụt qua. Khi cô bé quay lại chạy đi tìm giày, chỉ còn lại một chiếc giày, một chiếc
kia đã biến mất.
Thế nhưng một đứa nhóc tinh nghịch đã đá chiếc giày còn lại của cô bé đi và chạy
đi mất
Vì vậy, em đã phải đi bằng đôi chân trần của mình trong
thời tiết lạnh cắt da cắt thịt. Trong chiếc tạp dề cũ mà cô bé mặc có một bó diêm và cô ấy cũng mang một bó trong tay. Đã nhiều
ngày rồi, không ai mua cho cô bé một chút nào và cũng không ai đưa cho cô ấy dù chỉ một
xu.
Tội nghiệp cô bé! Rùng mình vì lạnh
và đói, em
rón rén bước đi, cảm thấy vô cùng đau khổ.
Những bông tuyết rơi trên mái tóc dài
của cô bé, bám trên những lọn tóc xoăn xinh xắn
trên cổ, nhưng em
không nghĩ đến vẻ đẹp của mình hay cái lạnh. Ánh đèn chiếu rọi từ mọi cửa sổ,
và cô bé có thể ngửi thấy mùi thơm của ngỗng quay đang được nấu cho đêm giao thừa
ở tất cả các ngôi nhà. Cô bé không thể ngừng suy nghĩ về nó.
Ở một góc giữa hai ngôi nhà, em ngồi xuống. Em cố nhét đôi chân nhỏ bé của mình vào
bên dưới, nhưng vẫn cảm thấy mỗi lúc càng lạnh hơn. Cô bé không dám về nhà, vì cô bé
đã không bán được bất kỳ một que diêm nào
và không thể mang tiền về
đưa cha. Cha em chắc chắn sẽ không hài lòng và
sẽ đánh em. Bên
cạnh đó, ở nhà cũng rét thế thôi, vì cha con em ở trên một căn gác mái nhỏ đầy những kẽ hở hút gió.
Chà ! Giá quẹt một que diêm lên mà
sưởi cho đỡ rét một chút nhỉ ? Giá em có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường
mà hơ ngón tay nhỉ ? Cuối cùng em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa
thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng
lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Em hơ đôi tay trên que diêm sáng rực
như than hồng. Chà ! Ánh sáng kỳ diệu làm sao ! Em tưởng chừng như đang ngồi
trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò,
lửa cháy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng.
Thật là dễ chịu ! Đôi bàn tay em hơ
trên ngọn lửa; bên tay cầm diêm, cái ngón cái nóng bỏng lên. Chà ! Khi tuyết
phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm
đông rét buốt, trước một lò sưởi, thì khoái biết bao!
Em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt
tắt, lò sưởi biến mất. Em ngồi đó, tay cầm que diêm đã tàn hẳn. Em bần thần cả
người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em đi bán diêm; đêm nay, về nhà
thế nào cũng bị cha mắng.
Em quẹt que diêm thứ hai, diêm cháy
và sáng rực lên. Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màn. Em nhìn
thấu tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải trắng tinh, trên bàn bày toàn bát
đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là
ngỗng ta nhảy ra khỏi dĩa và mang cả dao ăn, phóng sết, cắm trên lưng, tiến về
phía em bé.
Rồi… que diêm vụt tắt; trước mặt em
chỉ còn là những bức tường dầy đặc và lạnh lẽo.
Thực tế đã thay thế cho mộng mị:
chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết
phủ trắng xoá, gió bấc vi vu và mấy ngừơi khách qua đường quần áo ấm áp vội vã
đi đến những nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của em bé bán
diêm.
Em quẹt que diêm thứ ba. Bỗng em thấy
hiện ra một cây thông Noel. Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây mà em đã
được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu có. Hàng ngàn ngọn nến sáng
rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như
những bức bày trong các tủ hàng, hiện ra trước mắt em bé. Em với đôi tay về
phía cây… nhưng diêm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến
thành những ngôi sao trên trời.
– Chắc hẳn có ai vừa chết, em bé tự
nhủ, vì bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đã chết từ lâu, trước đây
thường nói rằng: “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời
với thượng đế”.
Em quẹt một que diêm nữa vào tường,
một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng là bà em đang
mỉm cười với em.
– Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi
với ! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay
và cây Noel ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này; trước kia, khi bà
chưa về với thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy
bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn cháu sẽ được gặp lại bà; bà ơi!
cháu van bà, bà xin với Thượng Đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không
từ chối đâu.
Que diêm tắt phụt và ảo ảnh rực sáng
trên khuôn mặt em bé cũng biết mất.
Thế là em quẹt tất cả những que diêm
còn lại trong bao. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa
ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm
lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau
buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đã về với Thượng đế.
Sáng hôm sau, tuyết vẫn phủ kín mặt
đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng, chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Mọi
người vui vẻ ra khỏi nhà.
Trong buổi sáng lạnh lẽo ấy, ở một xó
tường người ta thấy một em gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Em đã
chết vì giá rét trong đêm giao thừa.
Ngày mồng một đầu năm hiện lên trên
tử thi em bé ngồi giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết nhẵn. Mọi
người bảo nhau: “Chắc nó muốn sưởi cho ấm!.” Nhưng chẳng ai biết những cái kỳ
diệu em đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón
lấy những niềm vui đầu năm.
🔻 Bài học: Câu truyện “Cô bé bán diêm” đã thể hiện được mong
muốn tất cả trẻ em trên thế giới xứng đáng được hưởng cuộc sống hạnh phúc. Mong
muốn tình yêu thương giữa những con người với nhau trong hoàn cảnh khó khăn, bất
hạnh sẽ được thắp sáng.
0 Nhận xét